Ngày xưa, ba mẹ luôn kiên nhẫn với mình, dạy mình từng điều nhỏ nhặt mà chẳng bao giờ cáu gắt. Vậy mà bây giờ, chỉ cần ba mẹ hỏi một chuyện đơn giản như: “Sao điện thoại ba không kết nối được wifi?” hay “Con ơi, ba không nhớ mật khẩu Facebook, làm sao vào lại?” thôi, mình đã thấy bực bội.
Giọng mình tự nhiên trở nên lớn hơn, thiếu kiên nhẫn hơn:
"Con nói bao nhiêu lần rồi mà ba/mẹ vẫn không nhớ"
"Ba/mẹ thử nhìn kỹ lại đi…"
"Trời ơi, dễ vậy mà ba/mẹ cũng không biết..."
Mình không hiểu sao có thể nhẹ nhàng, dịu dàng với người ngoài, nhưng lại dễ nổi nóng, cáu giận khó chịu với chính người thân yêu của mình. Mỗi lần cáu gắt, xử sự thô lỗ như vậy, mình lại thấy mình tệ, đến mức chỉ biết im lặng bước ra khỏi phòng, không dám quay lại nhìn nét mặt ba mẹ. Mình không hiểu tại sao mình lại chọn cách cư xử như thế với những người yêu thương mình nhất.
Có lẽ vì mình biết họ sẽ không bao giờ rời xa, nên mình vô thức cư xử với họ một cách thô lỗ. Hoặc cũng có thể là vì mình đã luôn cố gắng tử tế, luôn là một người tốt với cả thế giới ngoài kia, nên khi trở về nhà mình không còn muốn phải gồng mình lên nữa.
Giờ đây, ba mẹ đang bắt đầu học lại những điều mà mình từng cho là đơn giản, giống như họ từng kiên nhẫn dạy mình tập đi, tập nói. Chỉ khác là lần này, ba mẹ là người cần được mình kiên nhẫn và dịu dàng. Nhưng mình lại chưa học được cách làm điều đó.
Bạn có từng vô tình làm tổn thương ba mẹ vì những điều rất nhỏ nhặt?