Dạo gần đây mình cảm thấy... mình không ổn thật rồi.
Có những sáng mở mắt ra, mình chỉ ước giá mà có thể ngủ tiếp mãi mãi. Không phải vì mình lười, mà vì mình không còn thấy lý do nào để rời khỏi giường nữa.
Mình từng nghĩ chỉ cần cố gắng, bận rộn hơn, nghĩ tích cực lên thì mọi thứ sẽ qua. Nhưng càng gồng, mình càng thấy mình chìm sâu hơn.
Bạn bè thì thưa thớt, người thân thì cũng chẳng có ai để mình dựa vào. Ai cũng nghĩ mình ổn vì mình vẫn vui vẻ hoạt bát, vẫn trả lời tin nhắn, vẫn "ổn" trong mắt người khác.
Nhưng chỉ mình biết, mỗi tối mình phải vật lộn thế nào với cái cảm giác trống rỗng và tự trách bản thân không đủ tốt.
Mình không biết mình bị trầm cảm từ khi nào. Có thể là từ hồi còn nhỏ, hoặc cũng có thể là do những vết thương lâu năm chưa ai chịu bận tâm.
Giờ đây, mình chỉ biết... mình mệt rồi. Mình cần giúp đỡ. Mình muốn được lắng nghe, được ai đó nói với mình rằng: "Mày không cô đơn đâu."
Nếu bạn cũng đang cảm thấy giống mình — xin đừng tự trách mình.
Và nếu bạn biết cách nào, hoặc đơn giản là có thể chia sẻ cho mình vài lời, vài kinh nghiệm để tìm lối thoát, mình sẽ biết ơn lắm.
Thật sự, mình chỉ muốn sống một cuộc đời mà mỗi sáng thức dậy, tim mình không còn nặng trĩu nữa.