#CFS94
Trước đây, mình nghĩ “phát triển bản thân” là phải làm thật nhiều: học kỹ năng mới, chăm chỉ hơn người khác, không được “phí thời gian”. Mỗi lần nghỉ ngơi là thấy tội lỗi, vì cảm giác như đang tụt lại phía sau.
Nhưng sau này mình hiểu, phát triển bản thân không nhất thiết là phải làm nhiều hơn, mà là làm đúng hơn.
Đôi khi, nghỉ ngơi đúng lúc, giữ năng lượng, và không so sánh bản thân với cả thế giới đã là một bước tiến rồi.
Giờ đây, mình vẫn cố gắng mỗi ngày - nhưng là để trở nên dễ chịu hơn với chính mình, chứ không phải để hơn ai.
Và thật ra, như vậy… là đủ nhiều rồi.
Còn bạn thì sao, bạn có nghĩ rằng lắng nghe bản thân là một phần quan trọng của hành trình phát triển?
#CFS95
Hồi xưa mình từng mê kỷ luật kiểu “dậy lúc 5h sáng, chạy bộ, đọc sách, làm việc deep focus 3 tiếng không nhúc nhích” - y chang mấy video self-help 7749 bước lùa gà để thành công. Mỗi lần lỡ trễ hẹn hay lười tập là tự trách như thể vừa phản bội nhân loại.
Giờ ngẫm lại thấy… ủa, mình sống hay đang thi ai khổ hơn? Kỷ luật kiểu đó chẳng khác nào biến mình thành một tù nhân trong cái tù vô hình mà bản thân tự tạo ra.
Bây giờ mình chọn kỷ luật đời thực: linh hoạt, tỉnh táo, và không cần phải diễn. Có hôm làm việc 10 tiếng, có hôm binge Netflix 5 tiếng — và cả hai đều ổn, miễn là tôi biết mình đang làm gì.
Thật ra, nhiều người không kỷ luật đâu, chỉ là nghiện tự kiểm soát và sợ bị người khác nghĩ mình "lười". Gọi đó là kỷ luật cho sang rồi phông bạt thôi.
Mọi người nghĩ kỷ luật vì bạn chọn nó, hay vì bạn sợ trông như một đứa không có “mục tiêu cuộc đời”?