home

Càng trưởng thành, tôi càng mệt với việc phải chứng minh mình đúng

Càng trưởng thành, tôi càng mệt với việc phải chứng minh mình đúng
Tôi từng là kiểu người chuyện gì cũng muốn rõ ràng. Bị hiểu lầm thì phải giải thích, có mâu thuẫn thì phải nói cho ra lẽ. Tôi ghét cảm giác người khác hiểu sai mình, càng ghét cảm giác im lặng cho qua như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng càng lớn, tôi càng mệt với việc phải “làm rõ” mọi chuyện. Từ lúc nào không hay, tôi bắt đầu chọn im lặng. Không còn viết những tin nhắn dài dòng để giải thích, không còn cố phân trần nữa. Không phải vì tôi trưởng thành, mà vì tôi đã quá mệt mỏi. Và có lẽ cũng vì tôi bắt đầu hiểu: không phải mối quan hệ nào cũng đáng để giữ, và không phải cảm xúc nào cũng cần người khác công nhận mới có giá trị.
Còn bạn thì sao, bạn có còn muốn "làm rõ" mọi chuyện như trước không?
Nếu trưởng thành là một chuyện dễ dàng thì kí ức tuổi thơ đã chẳng đẹp đến vậy
Khi còn nhỏ, tôi chỉ mong mình lớn lên thật nhanh. Lúc đó, trưởng thành với tôi là được tự do, thỏa thích làm những gì mình thích mà không bị nhắc nhở. Tôi háo hức nhìn về phía tương lai rực rỡ, nghĩ rằng nơi đó sẽ đầy ắp những điều tốt đẹp.
Nhưng rồi, khi trưởng thành, tôi mới nhận ra: trưởng thành không phải là một đích rực rỡ, mà là một hành trình dài, âm thầm và cô đơn. Có những lúc tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa dòng người tấp nập, bạn bè dần thưa thớt, những cuộc trò chuyện không còn như trước, những người từng rất gần gũi giờ chỉ còn là những cái tên trong danh sách bạn bè, những lần gặp gỡ hiếm hoi thường lặng lẽ và không còn nhiều điều để nói. Chúng tôi vẫn chúc nhau những lời chúc tốt đẹp, nhưng sâu xa ai cũng hiểu, mỗi người đều đang chạy theo cuộc sống của riêng mình, và trong đó, nỗi cô đơn chẳng thể tránh khỏi.
Tôi nhận ra những ngày vô lo vô nghĩ ngày xưa mới là điều quý giá nhất, mà giờ đây tôi chẳng thể nào quay lại được.
Liệu có ai cũng đang lớn lên như tôi - trong sự lặng lẽ, trong nỗi xa cách, giữa những buổi chiều trống trải mà chẳng biết phải gọi tên cảm xúc đó là gì không?